Trong forum do không ai post truyện kiếm hiệp nên mạn phép post đôi bài nha Sương Tinh Hàn Thiết
Trái tim sát thủ không có lối vào, và đôi tay của sát thủ không thể rửa sạch máu tanh, đó là một định mệnh! Đã có lúc y ngỡ cuộc đời mình chỉ giam chặt trong hai chữ “định mệnh” ấy, nhưng khi nghĩ về nàng, y nghĩ sinh mạng của y chỉ cần đổi lấy một ngày bình yên hạnh phúc bên nàng – thế cũng đủ, “nàng giống như một cơn mưa. Cơn mưa ấy không chỉ rửa sạch được đôi tay vấy máu của y, mà còn rửa sạch cả những tội lỗi dằn vặt trong lòng y”…Nhưng cuối cùng y có thóat khỏi được hai chữ “định mệnh” hay không? Và khách nhan hồng nào đã làm cho trái tim một sát thủ cũng có những nhịp đập nôn nóng, bất an…Hãy cùng đến với cuộc đời một “Phi Hoa Sát thủ” trong “Sương Tinh Hàn Thiết” của DarkKight
Hồi 1 : Phi Hoa Sát Thủ
Hoàng hôn.
Hoàng hôn đỏ rực, giống như lửa, cũng giống như máu.
Sắc màu của vạn vật, dù đa dạng đến mức nào, cũng bị biến thành những mảng màu sáng tối hoà vào sắc đỏ rực cháy của hoàng hôn.
Màu sáng bị sẫm đi, màu tối càng thêm tối.
Tiếng vó ngựa vang lên, khắp nơi dường như chỉ còn tiếng vó ngựa…Trước mắt cũng chỉ có một người.
Đôi mắt của y rất sáng, ánh lên trên gương mặt quá nửa bị bóng tối bao phủ. Đôi mắt bí mật nhưng ôn nhu, mãnh liệt nhưng huyễn hoặc, là thứ nhãn thần câu hồn nhiếp phách.
Nhưng đôi mắt không thể đáng sợ, thanh đao y mang bên mình mới chân chính đáng sợ.
Thanh trường đao lộng lẫy bảo ngọc, lạnh buốt vì hàn khí, bén ngót vì thứ thiết kim quý giá khảm nạm thành.
Tinh tuý của đao là tinh tuý của băng phách nghìn năm ở Tây Vực, hội tụ một hỗn thể hàn sương tích tụ nghìn năm ở Tây Vực. Thanh đao có thể chém sắt đá như chém bùn, phát quật thứ đao phong mãnh liệt như chưởng phong.
Đao quang ánh lên bị hoàng hôn nhuộm đỏ, là màu đỏ huy hoàng, cháy lên như lửa, tàn khốc như máu.
Nhưng thứ bảo đao như thế, sinh ra là để làm gì?”
…
Trời sắp đổ mưa. Mây đen và gió lạnh đã kéo tới mịt mờ, giăng kín không gian bằng một màu xám xịt ảm đạm.
Tiểu Hàn đội một chiếc nón rộng vành như dã khách. Trên tay y là một cây Phá Thiên Kích được đánh bóng kỹ càng, trang trí tinh xảo, không có chút tì vết. Mũi thương loé sáng dưới ánh nắng tàn dư yếu ớt của mặt trời.
Y đã từng giết rất nhiều người, nhưng Phá Thiên Kích vẫn sáng bóng không chút tì vết. Thủ pháp của y không thể nói là tầm thường.
Vì thủ pháp xảo diệu vô thường ấy, y mới có thể trở thành sát thủ của một bang hội đánh thuê đáng sợ như Phi Hoa Hội.
Chiến trường công thành Phụng Tường do Xử Thử Bang phát động, bang chủ Lương Minh đã liên thủ cùng Phi Hoa Hội. Xử Thử Bang trả tiền rất cao, vì vậy trận này nhất định không thể thất bại, hơn nữa còn phải chiến thắng dễ dàng.
Phía trước là cổng thành. Cổng thành u ám lạnh lẽo dưới làn mây xám xịt dày đặc. Bên trong thành có tiếng reo hò, tiếng hét xông trận vô cùng kịch liệt. Cuộc chiến đã trải qua hơn nửa canh giờ.
Đây là lúc Phi Hoa Hội đột ngột ra tay. Phía thủ thành đã phải chiến đấu liên tục, đợi đến lúc bọn họ bị Xử Thử Bang làm tiêu hao lực lượng, như bị biến thành một con dã thú mệt mỏi, thì Phi Hoa Hội mới xông vào thành liên thủ như một gã thợ săn điêu luyện và nguy hiểm.
Tiếng tù và vang lên. Ba mươi tên sát thủ của Phi Hoa Hội ào ạt hoà vào cuộc chiến. Tiểu Hàn không quan tâm đến con số ba mươi ít ỏi đó, y chỉ muốn biết có bao nhiêu tên phía thủ thành ngã xuống dưới tay mình.
Vó ngựa dồn dập, hàng trăm bước chân dồn dập liên hồi. Tiểu Hàn vẫn bình tĩnh, tim y đập chậm và không nhanh như tiếng vó ngựa hay tiếng chân người. Y là một sát thủ. Một sát thủ nếu muốn giết người thật hoàn hảo, tuyệt đối không thể để trái tim đập thình thịch như nhảy vọt ra ngoài, tuyệt đối không thể để chính mình rối loạn. Nếu rối loạn, kẻ bị giết chết thường không phải là đối phương.
Gương mặt Tiểu Hàn trắng bệch không chút biểu cảm, nhìn vào đó chỉ có thể nhận ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của một kẻ sắp giết người. Phá Thiên Kích trên tay y vung lên, một thân người ngã xuống. Lúc vũ khí của kẻ địch gần chạm đến đầu y, cũng là lúc Phá Thiên Kích đâm vào cổ họng của kẻ ấy. Y đã xuất chiêu thì không thể trật được, đối phương đã bị Phá Thiên Kích đâm trúng thì chắc chắn phải chết.
Y ngồi trên ngựa, ung dung tàn sát như đang phạt cỏ. Phá Thiên Kích không dừng lại một khắc, phía thủ thành không ai có thể đỡ được, vì vậy cây trường thương này của y vẫn vẹn nguyên không một vết xước do va chạm. Thứ tì vết duy nhất chỉ có thể là máu. Chính mùi máu tanh đã làm y thêm cuồng nhiệt. Đối với một thích khách như y, máu là một thứ lực lượng mạnh mẽ để chống lại cái mỏi mệt, đuối sức.
Phía bên trái, cách Tiểu Hàn không xa cũng có một gã sát thủ chỉ xấp xỉ tuổi y, nhưng gương mặt lại sắc lạnh như băng đá. Không kẻ nào tránh được cái mãnh lực khủng khiếp của hàng loạt phi đao y tới tấp phóng ra. Không ai có thể xem thường cái nguy hiểm chí mạng của “Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh”. Gương mặt của y cũng trắng bệch và hững hờ như Tiểu Hàn, chỉ biết phóng đao xông lên, phía trước là kẻ địch, kẻ địch phải chết !
Trên tay y chỉ đơn giản có mấy mũi phi đao tẩm độc, rất nhẹ, rất sắc, nhưng dù là phi đao thuộc hạng tầm thường nhất, cũng có thể biến thành thứ võ khí lợi hại hơn đao kiếm gấp mấy lần.
Bởi vì quan trọng không phải phi đao, mà là thủ pháp dùng phi đao.
Tuyết Linh Phong, thủ pháp của y, con người của y, giống hệt như thứ cuồng phong lạnh lùng, tàn nhẫn và thần tốc nhất !
…
Trời đã đổ mưa. Mưa lớn có kèm theo sấm chớp sáng loà. Mưa cuốn theo máu.
Hỗn chiến Phụng Tường phủ cuối cùng đã kết thúc. Mọi vật dần dần nhoà đi trong mưa, bị những tia nước trắng xoá phủ kín một cách nặng nề. Nhưng mùi vị tinh khiết của nước mưa không thể nào lấn át được mùi máu tanh lan toả trong không gian, cũng như những vết máu trên nền đất của cổng thành không thể nào rửa sạch được.
Phần thắng đương nhiên đã thuộc về Xử Thử Bang và Phi Hoa Hội.
Họ đang tổ chức tiệc mừng trong phủ thái thú của Phụng Tường. Tiếng đàn ca, múa hát tưng bừng náo nhiệt hoà cùng tiếng mưa rơi không dứt.
Ở đây có thức ăn ngon, có rượu quý, có nữ nhân xinh đẹp. Say sưa trong lạc thú của giang hồ cũng là một cách hưởng thụ chiến thắng.
Bang chủ Lương Minh của Xử Thử Bang là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, râu tóc tỉa xén gọn gàng, mặc một bộ trường bào bằng nhung có thêu hình rồng. Gã ngồi trên chiếc ghế trải da hổ sang trọng, uy nghi như một ông vua. Gương mặt gã ánh lên một niềm hoan hỉ khôn tả, cơ hồ trên đời này không còn thứ gì có thể khiến gã lo sợ hay nghĩ ngợi nữa.
Người đang tiếp chuyện với gã là một lang nhân rất trẻ. Nhưng chiếc kim giáp y mặc trên người lại khiến y trông có vẻ già dặn và phong sương hơn. Y ngồi trên chiếc ghế lớn ngay bên cạnh Lương Minh. Trong số bọn sát thủ, chỉ có Thiên Kiếm bang chủ của Phi Hoa Hội mới có thể oai phong ngồi ngang hàng với bang chủ của Xử Thử Bang. Cả hai đang trò chuyện rất hứng khởi, cơ hồ như một buổi luận đàm đầy hoà khí giữa hai vị hoàng đế.
Nhưng nếu ai nghĩ rằng bọn họ là bằng hữu thật, thì kẻ đó không những đã lầm, còn lầm rất tai hại. Thứ hoà khí giả tạo ấy tồn tại giống như một nguyên tắc và lễ nghĩa trong giang hồ. Thiên Kiếm uống rượu trò chuyện với Lương Minh, cốt là vì số của cải tiền bạc mà Lương Minh phải giao cho Phi Hoa Hội như thoả thuận.
Phi Hoa Hội là một tổ chức đánh thuê, bất cứ ai hay bang hội nào cần đến thì Thiên Kiếm sẽ thoả thuận. Xong việc, y lấy tiền, tuỳ vào danh thế giang hồ của người bị giết mà ngả giá.
Kẻ đi thoả thuận nếu trở mặt, thường thường số tiền mà y ăn quỵt sẽ biến thành tiền lo ma chay cho y. Cũng như hành thích không thành, người bị xử lý trước tiên chính là kẻ đã tìm đến Phi Hoa Hội, xem như cuộc thoả thuận đó chưa từng xảy ra.
Có hai tên Phi Hoa sát thủ ngồi ở chiếc bàn gần Thiên Kiếm nhất. Mắt bọn chúng ngoài ly rượu cầm trên tay, lúc nào cũng lăm lăm quan sát bang chủ đang làm gì. Phi Hoa sát thủ có một đặc điểm, dù trước mặt là rượu thịt đầy ắp, là nữ nhân xinh đẹp, nhất định cũng không thể lơi lỏng một khắc nào.
Hai tên này là Dương Đăng và Hạn Phong. Bọn chúng thường thường chỉ làm mỗi một việc là bảo vệ Thiên Kiếm, nhưng vì chưa bao giờ có ai dám làm cái việc ám toán hồ đồ đó nên cuộc sống của hai tên này hầu như chỉ có hưởng thụ.
Bình thường chúng giống như những tên lười nhác vô công rồi nghề, vẻ ngoài cũng không có gì lợi hại. Dĩ nhiên những kẻ chân chính giảo hoạt, chân chính trí xảo không hề muốn người khác thấy được điểm đáng sợ của mình.
…